" BẤT TUÂN DÂN SỰ" NẰM Ụ TẠI GIA THẬT LÀ THƯỢNG SÁCH!

” BẤT TUÂN DÂN SỰ” NẰM Ụ TẠI GIA THẬT LÀ THƯỢNG SÁCH!
– TRƯƠNG MINH HÒA ( Tinparis.net) –

Sau thời gian dài” đấu tranh” trường kỳ hầu đánh đuổi bọn khỉ rụng lông thành người, có nguồn gốc” đánh trâu” ra khỏi bộ máy chính quyền, giải trừ quốc nạn và pháp nạn cho dân tộc, Phật giáo Việt Nam, bao năm bị đọa đày, áp bức dưới chế độ cai trị của loài ” quỷ đỏ vô thần” Việt Cộng, cả lũ tham ô, toàn đồ gian ác, tôn thờ Lê-Mác, khoát lát tuyên truyền, vét tiền bỏ túi, đó là quân ” điếm thúi”, hại nước phản dân.

Qua bao kinh nghiệm, ngài đại lão huề thượng Thích Quảng Độ đã” phát minh” ra một phương thức đấu tranh mới, phát hành từ ngày 29 tháng 3 năm 2009, được hải ngoại có vài nơi ủng hộ nhiệt thành; đó là thượng sách” bình Cộng, diệt gian”, nhưng làm tan hy vọng nhiều người, nực cười sáng kiến :

” Biểu tình chống Cộng tại gia.
Bất tuân dân sự, thật là cách hay.
Vì dân tộc, đạo lâm nguy.
Đánh cho Cộng đổ, tới khi đảng nhào.
Tiến lên Phật tử, đồng bào
Cùng nhau im lặng, giặc nào tiêu tan?”.

Đây không phải là sách lược mới mẻ gì, nhưng nay được ngài đại lão huề thượng Thích Quảng Độ, người từng được đề cử” hụt” giải Nobel, nghiên cứu, động não và được ngay cả cư sĩ trừ bị tại gia là” giáo sư” Võ Văn Ái cùng” nhất trí” đưa vào” mặt trận đấu tranh” trận cuối là trận nầy, được như một sách lược tuyệt vời, thì mới đáng ghi vào lịch sử đấu tranh lần nữa, sau khi ông Đạo Vừa ( Dừa) Nguyễn Thành Nam, người từng gây khó khăn, mất an ninh trật tự cho chính quyền miền Nam, do ông đạo có công” chứa chấp trốn quân dịch trường kỳ “, nổi bật là ông đạo có đưa ra sách lược hòa bình:” bất chiến tự nhiên thành” mà sau nầy người áp dụng là đại tướng Dương Văn Minh, đã” bất chiến tự nhiên hàng” khi bàn giao miền Nam trong vòng trật tự cho giặc Cộng, để tránh đổ máu, theo như lời biện minh cho kẻ hai lần làm hại đất nước: đảo chánh 1 tháng 11 năm 1963 và ban giao cho Việt Cộng ngày 30 tháng 4 năm 1975; đó cũng là cái lượng” từ bi” vô cùng” bồ tát” của một Phật tử có tâm đạo Dương Văn Minh, người thân với khối Ấn Quang, nghe qua thì thật là” thúi”, vì sau khi” tránh đổ máu” nếu đánh tới cùng, thì bị kẻ thù Cộng Cộng rất là” khoan hồng” bằng cách cho” tắm máu khô” với con số quân nhân cán chính miền nam chết đến khoảng 100 ngàn, bằng 1 phần 3 quân số chết trong 20 năm” chinh chiến điêu linh” làm cho bọn Hồ Chính Minh hoảng kinh, còn đại tướng Minh thì” thanh tâm trường an lạc” đánh tennis, vui chơi tại Saigon và sau đó được đảng cho xuất ngoại, sau sang Mỹ chế cho sướng thân già.

Tuy nhiên, đi xa hơn, thì cái nguồn gốc: đấu tranh bất bạo động từng được thánh Gandhi, sinh năm 1869, người mang ra áp dụng tại Ấn Độ từ năm 1906, khi ông mở đầu chiến dịch ” bất tuân dân sự” ( Civil Disobedience) và được hàng ngàn người dân hưởng ứng, nhưng sau đó Gandhi bị người Anh bắt bỏ tù. Từ năm 1919, ông trở thành lãnh tụ đảng Quốc Đại Ấn (Indian National Congerss), và năm 1920 phát động chiến dịch” bất hợp tác” ( A Non-co-operation) chống lại chính quyền thuộc địa Anh, qua việc” tẩy chay” không thu hoạch bông gòn và tẩy chay hàng hóa Anh, nên bị bắt vào tù từ 1922 đến 1924. Năm 1930, phát động chiến dịch chống lại thuế đánh trên muối, cùng với hàng ngàn người đi tuần hành suốt 200 dậm và cũng bị ở tù lần nữa. Trong thời kỳ đệ nhị thế chiến, ông bắt đầu mở chiến dịch đòi độc lập và bị tù lần thứ ba, từ 1942 đến 1944. Sau cùng, ông thành công, dành độc lập cho Ấn Độ năm 1947.

Do đó sách lược tuyệt vời” biểu tình tại gia và bất tuân dân sự thoang thoảng mùi Cà Ri, không có gì mới mẻ, sáng tạo cả. Ở đời nầy, có nhiều chuyện đưa ra, tưởng là sáng tạo, nhưng thực ra thì đã có người làm rồi. Thí dụ như bài ca nổi tiếng:” Khúc hát ân tình” của Xuân Tiên, được cố nhạc sư Lê Thương tiết lộ phần nhạc là:” hấp nguyên con trong bản Đồng Văn Nhả Nhạc của triều đình Huế”. Việt Cộng tôn sùng tên đồ tể Hồ Chí Minh, nên những lời của hắn đều được” nâng cấp” thành cái gọi là:” tư tưởng Hồ Chí Minh”, nhưng hắn thành thật khai báo rằng:” Bác đâu có sáng tạo gì đâu, tất cả đều có ông Lenin và ông Mao làm cả rồi”, như vậy, Hồ Chí Minh cứ theo mấy tên đó để cướp của, giết người, bắt dân làm nô lệ.

Như vậy, sách lược tuyệt vời” biểu tình tại gia” và” bất tuân dân sự” mà ngài huề thượng Thích Quảng Độ phát động trong nước, là chiến trường chánh, cũng nhắm vào hai mũi nhọn xung kích: bất hợp tác với bạo quyền và phản đối bất bạo động, có khả năng đưa đến kết quả tiên liệu như” tin tức khí tượng cho tàu chạy ven biển” hay” báo cáo khí tượng thủy văn” là: làm cho nền kinh tế Việt Cộng bị tê liệt, là chúng ngoan ngoãn bàn giao chính quyền, trả lại tự do, dân chủ” trong vòng trật tự; nghe qua thật là hay, tuyệt diệu như” chuyện thần thoại” chớ chẳng phải nói đùa đâu.

Tuy nhiên sách lược nầy man mác hơi hám mùi vị Vịt Tiềm:” Dùng bạo động để tháo gở độc tài”, đấu tranh hoài vẫn nằm ỳ tại chỗ, thì làm gì Việt Cộng sụp đổ, để nhường chỗ nhân quyền?.

Trong khoa học chính xác, bài toán 2+2=4 lúc nào cũng đúng, dù người làm toán ở bất cứ nơi nào, thời kỳ nào; nhưng khoa học nhân văn, nhất là môn chính trị, thì một biến cố chính trị cùng một số điều kiện, yếu tố tương đồng, cũng có kết quả khác nhau khi áp dụng ở hai nơi khác nhau. Ngay cả trong lãnh vực truyền thông, trước đây phát hình bằng hệ thống Analog, thì nay có huynh hướng mới với Digital, nên sự thành công của Gandhi từ thời đầu thế kỷ 20, khác xa với đầu thế kỷ 21, là điều nên coi lại, dù sách lược của ngài Quảng Độ cũng đi đúng theo” binh thư bất bạo động:” rất phù hợp với những bậc tu hành” nhiều hạ lạp” như ngài.

Ông Mahatma Gandhi thành công nhưng cũng bị bầm dập trong 3 lần” ủ tờ” vì những lý do sau đây:

-Đế quốc Anh có tánh cỡi mở hơn thực dân Pháp, nên những người chống lại chính quyền chỉ bị tù và sau đó thả ra, chớ không trù dập, sát hại như tù” quốc sự phạm” ở Việt Nam, dưới thời Pháp thuộc, mà ” cơ ngơi” của những người yêu nước, dù bạo động, bất bạo động…cũng thường là:” nếu không Phú Quốc cũng nằm tù Côn Sơn,….hoặc các đề lao địa phương và nổi tiếng như cụ Phan Bội Châu cũng bị cho an trí đến mãn đời.

-Lúc đó quân Anh ở Ấn không đông, vì họ phải rải ra nhiều thuộc địa, nên khi đình công bải thị, bất hợp tác, là toàn bộ hệ thống chính quyền, công sở, đồng ruộng, nông trại…. đều bị tê liệt, do không có một lực lượng thay thế.

-Thời buổi thuộc địa suy tàn.

-Người Anh kiệt quệ sau đệ nhị thế chiến, tổn thất nhân mạnh và vật chất.

– Người dân Ấn có tinh thần rất cao nên hưởng ướng đông, tạo thành một lực lượng quần chúng, xô ngã cả đế quốc Anh.

Ngày nay, tại các nước dân chủ, như Anh, có công đoàn, thường đình công và” bất tuân dân sự” để đòi yêu sách với chính phủ, thường là tăng lương. Tuy nhiên, những cuộc đình công đều tan biến sau những dàn xếp ổn thỏa, đáng kể nhất là vào thời bà thủ tướng Magaret Thatcher, có lần các bác sĩ, y tá bịnh viện cùng nhau” bất tuân dân sự” là hổng thèm đi làm, để đòi yêu sách, lập tức bà thủ tướng biệt danh” Iron lady” cho các bác sĩ, y tá quân y trám chỗ, khiến các bác sĩ, y tá” bất tuân dân sự” bị thất nghiệp và sau đó chịu thua, xin xỏ trở lại làm việc.

Tại Úc, thời thủ tướng John Howard, tổ chức công đoàn bến tàu ở Fremantle, Tây Úc, đòi tăng lương, đình công và cũng” bất tuân dân sự” rồi sau đó lại” biểu tại chỗ làm” chứ không” biểu tình tại gia”, nhưng chủ nhân đưa ra tòa một số lãnh tụ công đoàn vì bị thiệt hại và dàn xếp đưa nhân công không theo công đoàn thay thế, kết quả có một số đành phải đến bộ xã hội để xin trợ cấp thất nghiệp, may mắn một số khác” thương lượng” với chủ đề có việc làm… Nước dân chủ còn không thể” bất tuân dân sự” thì ở nước Việt Nam, đảng Cộng Sản cầm quyền, nào coi dân, mạng sống, đời sống ra gì, ngay cả bộ đội chết, mất tích sau cuộc chiến, lên đến 300 ngàn, mà đảng đâu có rảnh đi tìm, thay vào đi tìm hài cố lính Mỹ, có tiền nhiều.

Phải nói là sách lược của ngài huề thượng Thích Quảng Độ về hai mũi nhọn xung kích, đánh vào nền kinh tế Việt Cộng cũng có lý, nhưng có lý về mặt Lý thuyết mà thôi, còn áp dụng thì không thể làm được. Việc” biểu tình tại gia” là cao kiến, đúng theo” lượng từ bi” là ngài huề thượng” Thích Để Râu” nầy rất thương nhân dân và Phật tử Việt Nam, nên ngài hổng muốn cho bất cứ ai bị bắt, làm khó dể, thiệt hại, cứ biểu tình tại nhà là công an không làm khó dễ, cũng như ở miền Tây, tín đồ đạo Hòa Hảo được Mặt Trận Tổ Quốc, ủy ban tôn giáo khuyên là:” kỷ niệm ngày đản sinh Đức Thầy và các ngày lễ khác như ngày Đức Thầy thọ nạn, ngay khai sáng đạo… TẠI GIA” chớ đừng đi đến những nơi công cộng như truyền thống của đạo, là làm sai chính sách” tôn trọng tự do tôn giáo của đảng và nhà nước”, là có phương hại đến” trật tự công cộng, an ninh nội chính”, cản bước tiến trình xây dựng xã hội chủ nghĩa.

Việt Cộng đâu có “vi phạm nhân quyền gì”, đảng và nhà nước luôn dành mọi dễ giải cho bất cứ công dân nào” biểu tình tại gia” nhưng cũng phải tuân thủ theo luật lệ của nhà nước, tức là biểu tình tại gia là tự do cá nhân và cũng phải tham gia bất cứ công tác nào của đảng đề ra, là rất hợp với” tình hình cải thiện dân chủ, nhân quyền, theo định hướng xã hội chủ nghĩa”.. Cao cấp biểu tình tại gia là” biểu tình tại tâm” là bảo đảm không bao giờ bị công an làm khó dể, kể cả lúc đi họp tổ, đi làm công tác…

” Bất tuân dân sự” là một sách lược” tuyệt vời” nếu huề thượng Thích Quảng Độ có phép thần thông quảng đại, như Tôn Hành Giả trong chuyện Tây Du Ký, là bảo đảm bạo quyền Cộng Sản vô thần sụp đổ ngay, chỉ sau thời gian ngắn, toàn dân cùng” bất tuân dân sự” là hổng ai đi làm, ra đồng, ra hãng xưởng, cơ quan nhà nước và cũng hổng ai đi chợ, là có dân chủ và tự do tôn giáo ngay. Nếu huề thượng có được phép thần thông, chỉ cần ban cho những người” bất tuân dân sự” câu thần chú, thí dụ như:” biểu tình tại gia, bất tuân dân sự, vạn sự ấm no, xin phò bửa tiệc”, vừa đọc xong là những người có tấm lòng thành thấy ngay trước mặt là một mâm cơm thịnh soạn” chất lượng cao” hơn cả nhà hàng sang trọng mà các nhà dân chủ phòng lạnh như Nguyễn Khắc Toàn dùng ” liên hoan” sau khi chống đảng có kết quả mỹ mãn, được nhà nước” chiêu đãi” chẳng hạn.

Cả nhà mỗi lần đói, cứ đọc thần chú như vậy, nếu ước có thêm chai “Cacacala” nhập, bia nhập….tự nhiên hiện ra và những tu sĩ gốc công an, nếu bất chước đọc, mà tâm tà, thì có” một mâm cứt trâu” hiện ra, cùng với nước đái bò làm thức uống….nên sư quốc doanh, ai nấy cũng phải qui phục ngài Quảng Độ, thì giáo hội mới” Thống Nhất” đúng nghĩa. Nói về phép thần thông, thì đã có vị cao tăng” tiếm danh” ở Úc là huề thượng Thích Như Huệ, chủ tiệm Phật tên là Pháp Hoa ở Nam Úc, là người nghe đồn là có phép” ám ma ni bát ni hồng”(Om mani padme hum đọc theo ngườI phương tây)với câu thần chú cho những đệ tử thuần thành nhưng trốn thuế, khi đọc là sở thuế hổng dám rớ tới, vì bị phép tác động làm mờ mắt.

Nếu việc nầy có thiệt như” đêm giữa ban ngày” thì phép của ngài Quảng Độ sẽ được phổ biến” không người lái” và lan nhanh, lan mạnh, lan vững chắc….nếu ai có lòng thành, muốn tham gia cuộc” bất tuân dân sự” thì cứ đọc thần chú và có bửa ăn ngon hơn nhà hàng, thì bảo đảm số người cùng tham dự càng đông, hổng chừng trong doanh trại quân hại nhân dân, bộ đội Cáo Hồ muốn có tiệc tùng, vì những bửa ăn tập thể thường rau muống luộc chấm với nước mắm, nên chỉ cần lòng thành, đọc thần chú và lòng thành, rồi lan sang công an và chỉ trong thời gian ngắn, cả nước cùng nhau” bất tuân dân sự” thì bạo quyền sụp ngay, lúc đó từ dân, bộ đội, công an… đêu yên tâm” bất tuân dân sự” ở nhà, không sợ đói, thưởng thức những bửa ăn ngon nhất thế gian ” không người lái”, và cũng không cần đi chợ, siêu thị mua thức ăn, thì toàn bộ hệ thống độc tài tự động tan rả như câu” bất chiến tự nhiên thành” của ông Đạo Dừa Nguyễn Thành Nam trước đây..

Tuy nhiên, nếu hổng có phép nầy, thì việc kêu gọi” bất tuân dân sự” gặp nhiều trở ngại:

-Thời kỳ kinh tế khó khăn, khủng hoảng, thất nghiệp khắp nơi, nếu ở nhà, không ra đồng, không vào hãng, thì lấy gì mà sống?. Chưa kể đến các công ty tư nhân, quốc doanh, nước ngoài bị lổ, đang muốn giảm người làm, thì đây là cơ hội cho họ” mượn bất tuân dân sự” để đuổi người, danh chánh ngôn thuận, khỏi bồi thường, quả là thượng sách cho giới chủ nhân. Từ đó các chủ nhân, giám đốc thay thế người khác, đội ngũ thất nghiệp luôn chờ sẵn.

-Đời sống dân Việt Nam nghèo, đa số người lao động phải” chạy ăn từng bửa toát mồ hôi”, nên họ không đi làm, chỉ sau thời gian ngắn là chết đói trước khi đảng Cộng Sản chết. Những nước dân chủ, có tiền trợ cấp thất nghiệp mà còn không thể” bất tuân dân sự” dù có cả tổ chức công đoàn ủng hộ, sẵn sàng biểu tình ngoài đường ( chớ không biểu tình tại gia).

Ngài Quảng Độ đã từng” bất tuân dân sự” lâu rồi, ngài không hợp tác, đấu tranh” bất bạo động” giống như thánh Gandhi tại chùa, không hề hấn gì, do ngài có cả khối Phật tử trong và ngoài nước gởi tiền, ủng hộ, nên ngài có dư mới đi cứu trợ cho thiên tai, dân oan….tiền đó đâu phải của Ngài, đó là tiền do bá tánh đón góp thôi, tu sĩ đâu làm gì ra tiền mà” cứu nhân độ thế” phải không?. Tuy nhiên dân mà” bất tuân dân sự” thì ai ủng hộ tiền để trường kỳ đấu tranh? Đó là vần đề mà người ta đặt ra:” có thực mới vực được đạo”, đấu tranh phải thực tế, có viễn kiến, tình lý, chứ ở nhà không hợp tác, thì đương nhiên là không có tiền đi chợ, đóng học phí cho con, lo thuốc men khi đau yếu và nhiều thứ chi phí khác……nhưng Việt Cộng bây giờ có nhiều tiền, chúng mua cả tàu lặn, phi cơ, cho con cháu du học, di dân ỳ xèo…còn dân ta thì quá nghèo, dù có yêu nước nồng nàn, nhưng không có điều kiện để” tẩy chay, bất hợp tác”, thì kế hoạch nầy có giá trị” nghiên cứu” chứ bất khả thi.

Làm cấp chỉ huy trong quân lực VNCH hay những nước tự do, phải biết thương lính, nên kinh lính chết, bị thương là họ phải lo lắng; có nhiều trận đánh, một số binh sĩ chết, bị thương nằm trong vùng đất địch, thì cấp chỉ huy cố gắng lấy xác và người bị thương, nhiều khi còn hao thêm nhân mạng, đó là cái phong cách, trách nhiệm của người chỉ huy trong tinh thần” lãnh đạo là lãnh đủ”. Nhưng cấp chỉ huy Cộng Sản thì khác, họ coi mạng sống bộ đội như cỏ rác, áp dụng chiến thuật dã man:” biển người”, khiến con số thương vong rất cao. Làm cấp lãnh đạo phải biết thương dân, nhất là lãnh đạo tinh thần tôn giáo như Ngài Quảng Độ, lại càng thương yêu” chúng sanh”, có vị còn hổng dám giết con kiến, đập chết” chúng sanh muỗi” dù biết chúng làm hại mình.

Do đó sách lược” bất tuân dân sự” sao mà ghê quá, ngài đưa ra lối nầy là đưa dân vào chổ chết” không người lái”, thất bại là cái không thể tránh nổi; nhưng rủi thành công thì biết bao nhiêu mạng dân, gia đình gặp túng quẫn, đói khổ để” bất tuân dân sự”, hay là huề thượng muốn áp dụng câu” nhất tướng công thành, vạn cốt khô?”. Mặt khác Phật Giáo trong nước ngày nay bị phân hóa, phần quốc doanh, cầu an….thì 23 ban trị sự của Ngài, trong mỗi ban có bao nhiêu người hưởng ứng” bất tuân dân sự”? Hảy làm những con toán, để biết khả thi hay không? Cho nên kế sách nầy có khả năng làm cho Việt Cộng RUNG…. ĐÙI, khỏi lo lắng gì, vì những người chống đối” biểu tình tại gia” và họ cứ ngồi đợi cho những người” bất tuân dân sự” chết đói, thì lúc đó mới ra tay, cấp phát một ít lương thực và vô tình trở thành” ân nhân”, rồi mặc tình mà tuyên truyền, đưa hình ảnh đầy” nhân ái” lên hệ thống truyền thông trong nước và thế giới, thì uy tín của đảng cướp tăng vọt, cũng” không người lái” luôn, quả là” tương kế tựu kế” trong chiêu” thuận thủ thu dương”.

Nếu ngài kêu gọi rõ ràng, có thông bạch hay giáo chỉ với nội dung đồng bào tỵ nạn và Phật tử hải ngoại hảy tham gia chiến dịch” BẤT TUÂN DU LỊCH” và” GỞI TIỀN VỀ NHÀ TẠI GIA”, thì Việt Cộng trong nước run sợ, đây là vấn đề sanh tử của chế độ, chứ cứ gởi tiền, thi đua du lịch, về làm ăn….và ngay cả những quân nhân từng ở tù cũng” một thoáng quay về” đút tiền từ phi trường đến địa phương, thì Việt Cộng khó tiêu lắm, nên tâm thư của một thương phế binh quân lực VNCH tên Trần Nhân, có câu thật chua xót nhắn nhủ các chiến hữu cũ đang sống ở hải ngoại: ” các anh đã phản bội lại tổ quốc và rõ ràng nhất là các anh đã phản bội lại chúng tôi. Các anh CHỐNG CỘNG mà lại cứ về VN hà rầm thì còn chống Cộng gì nữa?”.

Nếu ngài phát động chiến dịch nêu trên, kêu gọi hải ngoại, thì chắc chắn có nhiều người ủng hộ và từ đó tác động vào túi tiền Việt Cộng trong cuộc khủng hoảng kinh tế. Chỉ trừ trường hợp bất khả kháng quay về, nên có khả năng số người về giảm đáng kể, làm Việt Cộng sợ nhất, hổng chừng những người về sẽ được thủ tướng Việt Cộng ra phi trường đón và HÔN TAY như đàn ông Tây hay hôn tay phụ nữ khi gặp nhau, để mừng những người về, như một người tên là Vũ Thảnh ở Melbourne (Úc Châu) đăng báo cho biết là:” thủ tướng Phan Văn Khải” thời đó có” chế độ HÔN TAY Việt kiều” nào về thăm quê hương.

Do đó, sách lược:” biểu tình tại gia” và” bất tuân dân sự” làm cho Việt Cộng mừng lắm, họ rất hồ hởi phấn khởi, nhưng ngoài miệng thì chửi bới, kết án huề thượng Quảng Độ …chẳng lẽ đảng CS ngu si đần độn đến độ” hoan nghinh” và” nhất trí” hổ trợ cho lối đấu tranh ruồi bu nầy sao?. Cái câu của thượng tá Tám Hà vẫn có giá trị:” đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hảy nhìn kỷ những gì Cộng Sản làm”. Nên coi chừng Việt Cộng chửi ai là họ khoái đấy, nên trước và sau khi thượng sách của ngài huề thượng Thích Quảng Độ phổ biến, những người có nhiều kinh nghiệm về Cộng Sản không ngạc nhiên, khi thấy các cơ quan truyền thông trong nước tấn công ngài bằng các bài báo và được một số cơ quan truyền thông hải ngoại ( thường là của Băng ảng Việt Tân) phổ biển, để đánh bóng ngài Quảng Độ, thật là nhịp nhàng.

Đảng Cộng Sản Việt Nam từ thời Hồ Chí Minh đến nay, thường có chính sách” NUÔI ĐỐI LẬP, MẬP ĐẢNG” là cách đánh lừa tinh vi: thời Hồ Chí Minh sau 1954 ở miền Bắc, Hồ cho thành lập hai đảng” đối lập cuội” là đảng Dân Chủ Việt Nam do ông Nguyễn Xiển làm chủ tịch và Đảng Xả Hội Việt Nam do Nghiêm Xuân Yên” chủ trì”. Sau năm 1975, nhất là từ khi khối Cộng tan tành, tàn dư Cộng Sản đa số là ở Á Châu, bèn áp dụng nền kinh tế” dị mô:” lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, để tồn tại, như thứ” kỳ nhông đổi màu”. Đảng Cộng Sản Trung Quốc vững hơn nên không” lập lờ đánh lận con đen”:, trong khi đó Việt Cộng yếu hơn lại gian manh nên áp dụng” chiêu cũ” của Hồ Chí Minh là” dựng nên đối lập cuội”, do đó trong nước, đảng ngầm cho” phục hoạt” đảng Dân Chủ, và Hoàng Minh Chính là người được coi là” linh hồn đảng cuội” với chức vụ Tổng Thư Ký, nay là Trần Khuê; ngoài ra còn đảng Thăng Tiến, khối 8406 ( có bàn tay nới dài từ trong nước qua đại lý là băng đảng Việt Tân), cùng với một số nhà” đấu tranh cuội, phản tỉnh giả” hay những” nhà đấu tranh không nguy hiểm” như huề thượng Thích Quảng Độ, nhà báo chui linh mục Chân Tín, làm báo chui mà lại rần rộ quảng cáo người chủ trương, do băng đảng Việt Tân phổ biến, thì còn gì là CHUI nữa? Vậy mà cũng có người tin….

.Những người nguy hiểm, trong nội bộ trong đảng như các tên bị giết trong các thanh trừng như đại tướng Nguyễn Viết Thanh, thượng tướng công an Thi Văn Tám….thì những nhà đối kháng, tay không như Đổ Nam Hải, Nguyễn khắc Toàn….có sá gì, đảng dư sức giết bất cứ ai nguy hiểm, đe dọa sống còn của chế độ bằng nhiều thủ đoạn tinh vi, như trường hợp đức tổng giám mục địa phận Huế Nguyễn Kim Điền. Tuy nhiên, những nhà” dân chủ không nguy hiểm” trở thành” con tin tại gia”, được đảng cướp Cộng Sản dùng để” bắt bớ rồi thả” tùy theo” triều cường chính trị” bang giao quốc tế, để đòi hỏi yêu sách các nước tôn trọng nhân quyền Tây phương như Hoa Kỳ, Liên Âu. Vừa tạo được” black mail” và vừa có tiếng là” có cải thiện về tình trạng dân chủ và tự do tôn giáo”, trong khi đó Bắc Hàn thì dùng” black mail” là thí nghiệm bom nguyên tử, bắn thử hỏa tiển.

Do đó, sách lược tuyệt vời:” biển tình tại gia và bất tân dân sự” quả là một” Tương kế tựu kế” rất tinh vi, vì khi VC lên án Quảng Độ gắt gao, chỉ bằng Mồm, mà không có biện pháp trấn áp, tức là:” giơ cao đánh khẽ” để tung hòa mù là Quảng Độ là kẻ thù nguy hiểm, nên hải ngoại, một số Phật Tử, nhất là băng đảng Việt Tân hứng lấy và coi Quảng Độ là thần tượng chống Cộng, là cái hai nhọn xung kích, có khả năng làm sụp đổ chế đổ bằng” biểu tình tại gia và bất tuân dân sự”. Nên những ai vạch ra cái dỏm nầy, thì lập tức những Tam Tạng thời đại, tay sai, băng đảng Việt Tân….nhào vô chụp mũ nào là Việt Cộng, công an, phá hoại,….rộ lên như bầy chó hùa, tạo rối loạn cả cộng đồng, vô tình góp công phá rối, chỉ vì thần tượng” Thích Quảng Độ”.

Do đó đồng hương, những người ý thức, hảy bình tỉnh, đừng để lọt vào quỷ kế phân hóa qua vụ ngài huề thượng Quảng Độ. Trong chuyện Tây Du Ký, nhiều lúc Tôn Hành Giả khám phá ra ma quái giả dạng người hiền, bèn vùng thiết bản lên toan đánh, lột mặt, thì Tang Tạng là người” phàm mắt thịt” cản ngăn, đã thế mà còn trách đệ tử sao quá” ác nhân”, rồi còn trừng trị bằng niệm chú, khiến vòng kim cọ xiết lại…. đến sau nầy, khi ma quái hiện nguy hình, thì mới giựt mình, biết mình sai, nhiều lần như thế, xuýt làm hỏng cả việc lớn.

Từ lâu nay, Đảng Cộng Sản đã chọn lựa cho họ” đối thủ” để tham dự trong” sân chơi dân chủ dỏm” nên trong các đảng phái, họ chọn Băng Đảng Việt Tân và một trong những người ít nguy hiểm, thì huề thượng Thích Quảng Độ là hàng đầu. Đảng CS thành lập sân chơi, họ biết chắc là thắng, lại còn được tiếng” có cải thiện tình trạng nhân quyền và tự do tôn giáo”, nhưng đợi tới thế kỷ thứ 22 cũng chưa chắc, nếu cứ đấu tranh theo sản phẩm” recycle” của Ganhdi. Cho nên VC thường nêu tên những đối tượng đó đẻ tung hỏa mùa, khiến Hoa Kỳ tưởng thiệt mà mời Băng Đảng Việt Tân lên hỏi ý kiến và nói về tôn giáo thì mời Quảng Độ, bên cạnh có Võ Văn Ái ( biết đâu ông cư sĩ nầy cũng dám được đề cử lãnh giải Nobel lắm? Vì nghe đâu giới Phật Giáo, dù coi cõi đời là cõi tạm, nhưng cũng thích giải Nobel lắm, hình như thiền sư Nhất Vẹm cũng là ứng viên HỤT giải thưởng nầy?). Cứ thế mà phát huy phải tỉnh, đối kháng, lá bài dân chủ, tự do tôn giáo.

So với đức Đạt Lai Lạt Ma, vị lãnh đạo tinh thần nước Tây Tạng, thì ngài Quảng Độ nào sánh bằng về khả năng, đức độ, uy tín trên thế giới. Thế mà Đức Đạt Lai Lạt Ma khiêm nhường, không nhận danh hiệu Phật Sống ( living Budhha) mà ngài chỉ nhận là một tu sĩ tầm thường ( a humble monk). Không phải bất cứ cái gì của Đức Đạt Lai Lạt Ma đều:” không bao giờ sai lầm và được ủng hộ tuyệt đối”, bằng chứng là năm 2007, ngài sang Úc Châu, giữa lúc sắp có cuộc bầu cử liên bang, trong đề tài” thuyết pháp” ngài có nhấn mạnh đến” khí thải nhà kín”, là đề tài mà đảng Lao Động của ông Kevin Dudd đang dùng để tấn công liên đảng Tự Do-Quốc Gia, do thủ tướng John Howard lãnh đạo, sự việc nầy làm cho nhiều người không đồng ý. Do đó, ngài huề thượng Quảng Độ không phải là Phật Sống, thánh tăng….là” người phàm mắt thịt” cũng như Tam Tạng, nên cũng phạm phải sai lầm, nhưng sai mà biết sửa chửa, phục thiện, thì mới đáng phục.

Trong quá khứ, miền Nam có một số cao tăng như “Thích Trí Quang, Thích Minh Châu, v.v.” của Cộng sản Việt Nam…hàng ngũ dâm tăng thì đông lắm, còn triệu phú tăng cũng không kém…thế mà khi bị bể, nhiều vị huênh hoang, tự cao, chi biết” sám hối” với Phật ( vì tượng Phật không nói được), còn bá tánh, người góp công tạo chùa, sản nghiệp, thì các ngài ” thanh tâm trường phớt tỉnh” khinh thường là thứ” cấp dưới” không cần phải nói chuyện cho mất uy tín. Người Việt, nhất là Phật tử có truyền thống máy móc” trọng Phật kính tăng” nên cái gì từ hai đối tượng nầy trở thành cao quí nhất. Nhưng trọng Phật là chuyên đương nhiên, còn kính tăng, thì còn hỏi lại, vì tăng chỉ là người hành đạo, là” trung gian” trong Phật Giáo, tăng cũng như người thường, chỉ khác nhau là sắc áo, cách ăn ở…nên tăng không phải là Phật, nên khi tăng làm sai, người ta vạch ra, thì những Phật tử Tam Tạng thời đại qui chụp” là đánh phá Phật Giáo” tệ hơn là chụp mũ công an, như vụ huề thượng Quảng Độ, thật là bậy bạ, thiếu khách quan và vô tình” phỉ báng đạo pháp”../.

TRƯƠNG MINH HÒA
01.06.2009

http://tinparis.net/vn_index.html

Bình luận về bài viết này